Bài phát biểu của sinh viên Ngô Thị Phương Anh tại Lễ bế giảng và trao bằng tốt nghiệp ĐH khóa 1

Em xin tự giới thiệu, Em là Ngô Thị Phương Anh, sinh viên lớp đại học kế toán K1.04.  Hôm nay em rất vui mừng và vinh dự được đại diện cho sinh viên đại học khóa 1, cũng là khóa đại học đầu tiên của trường đại học kinh tế Nghệ An chia sẻ đôi điều dưới góc độ là một tân cử nhân về quãng đường 4 năm đại học mà chúng em đã đi qua.

Kính thưa Ban giám hiệu Nhà trường

Thưa các quý vị đại biểu, các thầy cô giáo

Cùng toàn thể  các bạn tân cử nhân đã có mặt tại buổi lễ ngày hôm nay.

Em xin tự giới thiệu, Em là Ngô Thị Phương Anh, sinh viên lớp đại học kế toán K1.04.  Hôm nay em rất vui mừng và vinh dự được đại diện cho sinh viên đại học khóa 1, cũng là khóa đại học đầu tiên của trường đại học kinh tế Nghệ An chia sẻ đôi điều dưới góc độ là một tân cử nhân về quãng đường 4 năm đại học mà chúng em đã đi qua.

Thưa  các thầy cô giáo và các bạn thân mến, khi em nhận được lời mời đại diện cho các bạn sinh viên Khóa 1 tốt nghiệp phát biểu trong buổi lễ ngày hôm nay, em đã vô cùng hồi hộp xen lẫn vui sướng. Em đã suy nghĩ nhiều đêm liền rằng mình có thể nói gì với các bạn và với các thầy cô mến yêu của trường mình đây.  Khi ấy trong đầu em hiện lên bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu kỷ niệm về quãng đời sinh viên. Và quả thật là có quá nhiều điều mà em muốn nói.

Mùa hạ của 4 năm trước, mỗi chúng ta đều đang hoang mang trong những sự lựa chọn về một mái trường sẽ đem đến cho ta những điểu mới mẻ, những kiến thức vững chắc, những kỹ năng chuyên môn nghề nghiệp trước khi chúng ta bước chân vào cuộc đời. Và có lẽ, đối với nhiều bạn sinh viên ở đây ngôi trường này cũng không phải là lựa chọn đầu tiên và duy nhất. Em cũng vậy. Em còn nhớ , khi em nhận được giấy báo đỗ của 2 trường đại học, em đã mất một khoảng thời gian để phân vân xem mình nên học trường nào. Cuối cùng em chọn nghề này và mái trường này. Và em đã không bao giờ cảm thấy hối tiếc vì điều đó.

Thời gian đầu, khi chúng ta vừa bước chân vào giảng đường đại học, bao nhiêu điều lạ lẫm ùa đến, tất cả đều hoàn toàn xa lạ nhưng nhờ những tình cảm yêu thương, động viên của thầy cô, sự quan tâm của bạn bè đã làm cho chúng ta thích ứng nhanh với môi trường mới. Để rồi ngày càng có nhiều bạn tự tin tham gia hoạt động  Đoàn trường hơn, nhiều câu lạc bộ ý nghĩa được thành lập hơn. Để rồi có những ngày miệt mài cùng nhau ôn thi, cùng nhau cạnh tranh để được học bổng. Những năm tháng không quá dài nhưng đủ để biến tất cả nơi đây trở thành kỷ niệm khó phai mờ.

Thời gian cứ thế trôi qua cho đến ngày mà chúng ta gặp được những người bạn của cuộc đời. Tôi tin rằng các bạn ở đây đều đã tìm được những người bạn thân thiết  đã luôn luôn bên ta trong mọi hoàn cảnh. Mỗi khi chúng ta buồn hay khi có chuyện gì vui, điện thoại lại rung liên hồi báo tin nhắn của nhóm bạn thân. Có những bạn có lẽ còn may mắn hơn số còn lại khi tìm được một nửa của mình tại mái trường này và tôi nghĩ các bạn là những người may mắn nhất. Điều tôi muốn nói đó chính là mái trường thân yêu này không chỉ mang đến cho chúng ta một hành trang vững chắc cho quãng đường đời mà còn đưa đến cho chúng ta những người đồng hành tuyệt vời. Nơi đây chính là ngôi nhà mơ ước của chúng ta với những người thân yêu.

Thưa các bạn, để đi đến được ngày hôm nay, tôi thiết nghĩ chúng ta cũng cần phải có những lời tri ân và sự biết ơn sâu sắc.

Trước tiên xin được dành tặng đến bố mẹ, những người luôn bên cạnh ta, động viên ta qua những gian khó… Bốn năm qua, dưới mái trường này, chúng con đã lớn lên nhờ “Cơm Cha, áo Mẹ, chữ Thầy”. Lặng lẽ, ân tình và gửi gắm biết bao hi vọng, Cha Mẹ và gia đình luôn là nguồn động viên vững chắc, luôn dõi theo bước đường chúng con đi. Tận đáy lòng mình, chúng con xin chân thành cảm ơn và khắc ghi công ơn trời biển này.

Tiếp theo là lời tri ân chúng em xin gửi tới các thầy, các cô.Những người luôn luôn âm thầm và lặng lẽ, từng tiết dạy chúng ta chỉ là phần rất nhỏ những công sức các thầy cô bỏ ra để cho chúng ta có được những kiến thức và kĩ năng cần thiết. Công việc của các cán bộ công nhân viên của Nhà trường lại càng lặng lẽ và âm thầm hơn. Nếu một ngày ta đến thật sớm, sẽ bắt gặp hình ảnh các bác bảo vệ, các cô lao công chuẩn bị mọi cơ sở vật chất thiết yếu để chúng ta khi đến có thể bắt tay ngay vào việc học. Thầy cô như những ngọn nến thắp lên trong mỗi chúng em những ước mơ và niềm tin vào tương lai tươi sáng. Thầy cô không những là người trang bị những kiến thức, kỹ năng mà còn là chỗ dựa tinh thần, là tấm gương về đạo đức, nhân cách cho mỗi sinh viên chúng em. Người ta có câu “Thành công của học trò là hạnh phúc của người thầy”. Vì vậy, chúng em xin hứa, sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ sự kì vọng của các thầy cô. Thay mặt cho các bạn sinh viên ĐH khóa 1, em xin trân thành cảm ơn các thầy, các cô.

Lời cảm ơn cuối cùng chính là dành tặng cho tất cả chúng ta bởi chúng ta đã luôn cố gắng, đã không bỏ cuộc và đã luôn đi cùng nhau đến ngày hôm nay. Phần thưởng cho chúng ta chính là đã có được tấm bằng đại học. Nhưng đó không phải là thứ quan trọng nhất mà chúng ta đã có được. Tấm bằng đại học chỉ là một minh chứng, một chứng nhận cho những cố gắng nỗ lực mà chúng ta đã có suốt 4 năm vừa qua mà thôi. Thứ quan trọng nhất đó chính là kiến thức, và những kỹ năng chúng ta có được thông qua những thử thách mà chúng ta đã trải qua. 4 năm qua chỉ là bước khởi đầu cho quãng đường rất dài phía trước, nếu chúng ta hài lòng với những gì chúng ta đã có sẽ là sự thất bại. Tôi nghĩ rằng chúng ta nên cố gắng hơn nữa để cải thiện bản thân mình, cả về chuyên môn và đạo đức để có một tương lai tươi đẹp hơn. Dẫu biết rằng con đường phía trước còn nhiều gian nan, sẽ không dễ dàng và cũng không còn những người thầy người cô thân thương bên cạnh, cuộc sống cũng sẽ không cho ta những cơ hội sửa sai miễn phí, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần luôn luôn cố gắng, quyết tâm và giữ vững bản thân mình, tôi và các bạn, chúng ta sẽ làm được.

Ngày hôm qua đã trở thành quá khứ, xin bạn hãy cất giữ quá khứ đẹp đẽ ấy trong tim như là hành trang quý báu để cùng nhau vững tâm bước tiếp vào tương lai. Từ ngày mai, chúng ta sẽ chính thức trở thành Cựu sinh viên Nhà trường, từ ngày mai trong thời khóa biểu của Nhà trường sẽ không còn khóa ĐHK1 và sinh viên cùng với tiếng giảng bài thầy cô, tiếng nói cười của học trò sẽ chỉ là những kỉ niệm để ta nhớ về. Tuy nhiên, chúng ta sẽ mãi mãi là một phần của nhau, mãi mãi là một phần của Đại học kinh tế Nghệ An. Em xin cảm ơn vì ngôi trường này đã là một phần tuổi trẻ của em, đã là nơi chấp cánh cho những hoài bão, là nơi viết nên những trang đầu của một ước mơ và tôi cũng xin cảm ơn các bạn đã là một phần của tuổi thanh xuân này. Xin cảm ơn và xin hẹn gặp lại. Chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp nhau!

Cuối cùng, với tư cách là những tân cử nhân, là đại diện cho khóa đại học đầu tiên của nhà trường, tiên phong cho những thế hệ đại học tiếp theo, xin gửi gắm và hy vọng rằng với sự trẻ trung, sáng tạo, tự tin, dám nghĩ dám làm, không ngại thử thách, các bạn sẽ tiếp tục học tập và rèn luyện tốt hơn chúng tôi, để đưa mái trường thân yêu của chúng ta ngày một nâng tầm cao mới.

Em xin chân thành cảm ơn tất cả các thầy cô giáo, quý vị đại biểu và các bạn đã lắng nghe!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Bài viết khác